Bình luận

Không ai tốt bằng Mẹ!

"Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ.
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha.

Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ.
Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha.
Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn.
Mang cả tấm thân gầy cha che chở đời con.
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc.
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không!"

Mẹ của tôi - người mẹ hiền nhất. Ngày tôi chào đời, khi mở mắt lần đầu tiên, người tôi thấy là Mẹ. Có lẽ khi sinh tôi ra Mẹ cũng đã có những hi vọng, những niềm tin. Anh Em tôi được sinh ra và lớn lên trong sự bao bọc yêu thương của Ba Mẹ. Như mọi người nói tôi là người con được cưng chiều nhất trong đình. Từ lúc sinh ra cho tới khi tôi chập chững tập đi, tập gọi Mẹ, rồi lúc tôi đi mẫu giáo, rồi vào lớp 1,....., từng bước đi của tôi luôn được Mẹ dìu dắt.

Tôi rất hạnh phúc vì được sinh ra và là con của Ba Mẹ. Như những người con khác sống ở vùng nông thôn như tôi, ở tuổi 12 là đã có thể giúp đỡ được gia đình rồi, còn tôi thì không. Dù nhà chẳng khá giả gì mấy nhưng tôi chẳng phải làm gì cả ngoài việc học hành. Còn Ba Mẹ thì tần tảo sớm hôm để lo cho cuộc sống của con cái.

Có lẽ do cuộc sống khó khăn và phức tạp nên có lúc Ba Mẹ cãi vả lẫn nhau. Nhưng lúc đó làm sao tôi ý thức được khi chỉ biết ăn chơi và học, có lúc tôi đã giận Ba Mẹ vì thấy hai người cãi nhau mà không biết được rằng lúc đó Ba Mẹ đang mệt mỏi vì cuộc sống. Tôi vẫn sống vô tư và hồn nhiên trong sự chăm sóc của Ba Mẹ. Năm tôi vào lớp 9 công việc làm ăn của Ba Mẹ cũng khá thuận lợi. Lúc đó Ba Mẹ tôi đủ sức để nuôi 3 anh em tôi ăn học. Và tôi luôn là người con ngoan ngoãn. Rồi tôi cũng thi đậu vào lớp 10. Vì là năm cuối nên gia đình tạo mọi điều kiện để tôi học tập cho tốt. Còn với tôi bắt đầu một môi trường mới, bạn mới, thầy cô mới, mọi thứ với tôi đều mới.

Có lẽ tôi đã mất khá nhiều thời gian cho những cái gọi là " mới " đó, tôi không nghĩ đến sự mong đợi của mọi người về tôi. Hình như tôi đã rất ham chơi, mặc dù kết quả học tập của tôi vẫn khá. Tôi có rất nhiều bạn bè, có lẽ cả tôi và các bạn của tôi lúc đó đều chưa đủ lớn để nhận ra mình đang ham chơi hơn ham học. Dĩ nhiên tôi yêu quý họ. Nên thời gian đó tôi đã làm Ba Mẹ tôi thất vọng. Vì tôi " mắt ướt " nên ít bị la mắng. Nhiều lần Mẹ nói tôi còn cãi lại Mẹ nữa, tôi đã làm Mẹ khóc. Rồi một ngày tồi tệ nhất đã đến với gia đình tôi. Đó vào cuối năm lớp 12, cũng là lúc tôi bắt đầu bước vào cuộc thi tốt nghiệp, và cũng là lúc phát hiện Mẹ tôi bị khối u cột sống. Với tôi trời đất như sụp xuống, tôi đã khóc, khóc rất nhiều. Tôi thương Mẹ hơn bao giờ hết, tôi chưa bao giờ tôi tin vào thần thánh, hay phép màu, nhưng tôi đã cầu nguyện rất nhiều, tôi cầu nguyện cho Mẹ tôi sẽ nhanh bình phục sau ca phẫu thuật lấy khối u ra. Lúc đó Anh Trai tôi thì đang ở Sài Gòn, còn 2 chị em ở nhà chỉ biết ôm nhau mà khóc, mà tôi thì đang phải ôn thi, nên tôi đã bị kiệt sức. Tôi luôn trông chờ một tin tốt lành, Lúc đó tôi có thể đánh đổi tất cả lấy sức khỏe của Mẹ. Nhưng đã chẳng có một tin tốt lành cho tôi cả. Dù khối u đã được lấy ra khỏi người Mẹ tôi, nhưng hai chân của Mẹ lại không thể bình phục được. Có lẽ đó là do cách điều trị và cũng một phần gia đình tôi không đủ tiền chăng. Tôi chỉ biết chứng kiến chứ không thể làm gì hơn, 18 tuổi thì làm được gì chứ trong khi lâu nay tôi chỉ ăn với học.

Nhiều lúc tôi đã nghĩ tại sao những thời gian rãnh trước đó tôi không phụ Mẹ việc nhà hay nấu cơm chẳng hạn. Làm nghề buôn bán nên Mẹ tôi lúc nào cũng bận đã thế phải làm cả việc nhà. Còn Ba tôi cũng gầy đi rất nhiều. Và tôi cũng đã hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp như mong đợi nhưng tôi không thấy vui gì hết. Có lẽ tôi đã trở nên ít nói, suy nghĩ nhiều hơn về cuộc sống, tôi bắt đầu lập kế hoạch cho mình, có lẽ tôi đã lớn lên từ những suy nghĩ đó. Trước kia tôi luôn mơ ước là một cô giáo, nên tôi đã đăng ký thi SP của trường ĐHSP Vinh, ngành SP Pháp Việt. Tôi ước được là giáo viên dạy Pháp. Nhưng tôi đã không có được ước mơ đó, tôi đã rớt trong lần thi ĐH đó. Sự thất vọng được thể hiện rõ trên khuôn mặt tôi, tôi đã hối hận vì đã không cố gắng hết sức trong quá trình học phổ thông. Nhưng nói từ " có biết " thì lúc nào cho hết chuyện. Vì Mẹ, tôi đã cố gắng thật nhiều. Tôi đã biết chấp nhận và cố gắng. Tôi làm tất cả việc nhà thay Mẹ. Càng thương Mẹ, tôi càng cố gắng. Mẹ tôi hiền lắm, chăm sóc lo lắng cho tôi từng li từng tý, cho tới bây giờ dù bệnh như thế nhưng Mẹ vẫn luôn lo lắng cho tôi, Mẹ sợ tôi được chiều chuộng quen rồi ra đời sẽ bị người ta bắt nạt, Mẹ sợ con gái Mẹ đến tuổi biết yêu sẽ không mạnh Mẽ...nói chung Mẹ lo cho tôi tất cả. " Nhưng Mẹ ơi con gái của Mẹ đã trưởng thành rồi, Con đã biết tự chăm sóc mình, con biết tự cố gắng khi không có Mẹ bên cạnh, con đủ sức để vượt qua tất cả mọi chuyện, con biết cách tự đứng dậy nếu lỡ con vấp ngã Mẹ à.".

Tôi luôn muốn Mẹ biết rằng cái tôi cần bây giờ là Mẹ phải vì chúng tôi mà giữ gìn sức khỏe của mình. Vì bây giờ tôi đang sống bằng chính nghị lực, khả năng của mình và bằng sự động viên của Mẹ. Tôi chưa dấu Mẹ tôi bất cứ điều gì. Tôi kể cho Mẹ nghe tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện tôi yêu ai, và Mẹ luôn cho tôi lời khuyên và hướng đi, và tôi thấy rất đúng. Bởi thế tôi cần Mẹ hơn ai hết. Dù tôi biết tôi sẽ chẳng giúp Mẹ được việc gì nữa. Giờ đây tôi đã 23 tuổi, thay vì theo đuổi ước mơ là một cô giáo tôi đã theo học ngành kế toán, và tôi cũng nhận ra có lẽ là một cô giáo với tôi sẽ không hợp. Tôi đang cố gắng sống thật tốt để Mẹ vui và tôi muốn Mẹ tự hào vì đã sinh ra chúng tôi. Mỗi khi nghĩ về Mẹ nước mắt tôi lại rơi. Dù giờ súc khỏe của Mẹ cũng khá hơn rất nhiều, nhưng chân của Mẹ thì....tôi viết đền đây mắt tôi cũng nhòa đi mất rồi. Tôi đang nhớ Mẹ tôi rất nhiều, tôi muốn được về thăm Mẹ quá. Dù tôi biết giờ Mẹ cũng đã tự lo được cho mình. Có lúc tôi còn lo xa con gái lớn lên phải lấy chồng dù với tôi lúc đó đang còn xa lắm, xa nhưng nó cũng sẽ tới, rồi tôi phải lo cho cuộc sống của riêng mình tôi sẽ chẳng giúp gì được cho Ba Mẹ nữa. Chính vì nghĩ như thế nên tôi rất quan tâm đến việc lập gia đình của anh Trai tôi. Có nguời bảo tôi khó tính khi nhận xét về bạn gái của anh tôi, nhưng tôi làm thế một phần vì lo cho cuộc sống của anh ấy, còn một phần tôi muốn nguời làm vợ anh ấy sau này phải coi Mẹ chồng như Mẹ đẻ mình. Tôi cũng là con gái nên tôi hiểu, có lẽ sau này đi làm dâu tôi cũng sẽ làm thế. Còn tôi, cái tôi có thể cho Mẹ đó là phải sống thật tốt và hạnh phúc, vì đó là điều Mẹ tôi muốn. Ai làm con thì đừng làm Mẹ buốn nhé, Ba Mẹ cho ta cả thể xác và tâm hồn đó. Tôi nghĩ mình đủ sức để tự mình vượt qua tất cả những khó khăn trong cuộc sống, bởi vì khó khăn và nổi đau lớn nhất tôi cũng đã chấp nhận và vượt qua cho tới bây giờ.

Nguời ta nói sống là phải biết chấp nhận sự may rủi, và biết chấp nhận cái gì là của mình và cái gì không phải. Tôi luôn nhìn xuống những cái thấp để tự hào và luôn nhìn lên những cái cao hơn để cố gắng phấn đấu. Tôi cũng chỉ cần một cuộc sống bình yên là đủ. Và tôi đang cố gắng để thực hiện nó. Đoạn đường còn dài lắm và không biết còn bao nhiêu khúc co, bao nhiêu ngã, ở phái trước. ....

Điều tôi muốn nói bây giờ là " Con yêu Ba Mẹ nhất trên đời ". Đừng bao giờ trách Ba Mẹ vì đã không cho ta cuộc sống như ta muốn nhé các bạn. Hãy tự xây dựng cuộc sống cho mình bằng chính khả năng của mình. Lúc đó mình sẽ thấy được giá trị của mình đối với cuộc đời này. Và cũng đừng nản nếu ta không có được những cái ta muốn, hãy coi như cái đó có trên đời không phải dành cho ta. Sống là phải yêu đời, vì cuộc đời này là của Ba Mẹ dành cho ta. Hãy trân trọng nó nhé. Và cũng đừng nên bỏ phí thời gian, vì mỗi giây, mỗi phút là một khoảnh khắc tuyệt vời. Đừng ngồi ngắm thời gian, mà hãy chạy đua cùng nó nhé các bạn.

Đăng nhận xét

Cookie Consent
We serve cookies on this site to analyze traffic, remember your preferences, and optimize your experience.
Oops!
It seems there is something wrong with your internet connection. Please connect to the internet and start browsing again.

Thông báo