Cuộc sống hiện đại càng ngày càng đổi thay, vật chất đang dần che khuất đi tình cảm của con người. Chúng ta mãi đắm chìm vào vòng xoáy đó mà vô tình lãng quên đi món quà tuyệt vời mà thượng đế đã ban cho chúng ta, đó là Mẹ. Và chỉ thực sự nhớ đến mẹ những lúc đã hết tiền tiêu vặt, hay là đói bụng quá mà thôi… Tại sao vậy ???
Các bạn đừng nghĩ rằng tôi viết bài này là để khuyên các bạn về luân lý đạo đức. Tôi chỉ cảnh báo cho các bạn biết và thức tỉnh sự vô tâm của các bạn mà thôi. kẻo mai này khi mẹ không còn nữa các bạn mới hối tiếc, ân hận, là tại vì sao lúc mẹ còn sống trên đời, mình lại không làm tròn trách nhiệm của một nguời con hiếu thảo,hoặc tại sao mình rất yêu mẹ mà lại chưa một lần nói cho mẹ hiểu.
Các bạn cũng đừng nghĩ tôi khuyên các bạn không nên chú tâmvào việc học hành, theo đuổi sự nghiệp, mà chỉ nên ở nhà với mẹ .Tôi đã nói là tôi không khuyên răn ai hết, tôi cũng không lên lớp ai về luân thường đạo đức rồi mà.Tôi chỉ nhắc mọi người: Mẹ là chuối, là xôi, là đường, là mật, là ngọt ngào, là tình thương. Để các anh đừng quên, các chị đừng quên, các bạn đừng quên, và cã các em nữa. Quên là một lỗi lớn, cũng không phải là lỗi nữa, mà là một sự thiệt thòi.Mà tôi không muốn các bạn bị thiệt thòi, vô tình mà bị thiệt thòi, khờ dại mà bị thiệt thòi. Tôi chỉ xin mạo muội rót hết những dòng tâm sự từ đáy lòng của mình mà thôi. Nếu có khuyên tôi sẽ khuyên các bạn như thế này : Chiều nay khi đi học, hoặc khi đi làm việc về, các bạn hãy vào phòng mẹ với nụ cười thật trầm lặng và thật bền, rồi ngồi xuống bên cạnh mẹ, sẽ bắt mẹ dừng kim chỉ, mà đừng nói năng chi. Rồi khẽ nhìn mẹ thật lâu, thật kỹ, để trông thấy mẹ và biết mẹ đang sống , đang ngồi bên mình. Đừng ngại ngùng cầm tay mẹ và hỏi một câu ngắn làm mẹ chú ý: "mẹ ơi mẹ có biết không?". Mẹ hơi ngạc nhiên mà sẽ nhìn bạn vừa cười vừa hỏi: "biết gì", vẫn nhìn vào mắt mẹ, vẫn giữ nụ cười trầm lặng và bền, bạn sẽ hỏi tiếp: "Mẹ có biết là con thương mẹ không"? câu hỏi đó không cần được trả lời.Nếu bạn đang phải đi học hay công tác xa nhà, thì ngay lập tức đừng chần chừ cầm điện thoại lên và gọi về cho mẹ.Cho dù anh lớn ba bốn mươi tuổi, chị lớn ba bốn mươi tuổi. Thì anh cũng hỏi câu ấy, chị cũng hỏi câu ấy,em cũng hỏi câu ấy.Bởi vì các anh,các chị, các em đều là con của Mẹ. Mọi nguời sẽ được sống trong tình thương bất diệt.Và ngày mai mẹ mất, mọi nguời sẽ không hối hận, đau lòng tiếc rằng mình không có mẹ. Đây là điệp khúc tôi muốn hát cho mọi người cùng nghe hôm nay. Và chúng ta hãy cùng nhau ca cho cuộc đời đừng chìm trong vô tâm, quên lãng.
Cảm ơn cuộc đời, cảm ơn mẹ!